Một góc Sài Gòn qua nhiếp ảnh Trần Việt Đức

Người ta ví những cơn mưa ở mảnh đất phương Nam mùa này chẳng khác nào cô nàng nhõng nhẽo luôn muốn được chiều chuộng, có khi lại như đứa trẻ đòi cho quà những lúc giận hờn quả chẳng sai, bởi lẽ, nó cứ thoáng đến thoáng đi, đến ồn ào rồi lại vội vã ra đi!

Cách đây bốn năm, tôi khăn gói đến Sài Gòn, mang theo ba lô chứa đựng nỗi niềm khát khao theo đuổi giảng đường đại học. Ngày đi, bước chân nặng trĩu nỗi lòng xa quê. Tôi đã lỡ yêu cái rét căm căm của miền Trung như cứa vào da thịt tê tái, yêu cả từng đợt mưa như khoảng không vô ngần trước mặt và yêu cả mùa đông với những tháng ngày chẳng có ánh mặt trời. Tôi đã trót nhớ cơn gió lạnh đầu mùa khiến mỗi người thấy quý hơn hơi ấm từ nồi cơm chiều nghi ngút khói. Nhưng người ta lại bảo, Sài thành buổi giao mùa không có cái lạnh ấy, cũng chẳng có mùa đông.

Sài thành buổi giao mùa
Sài Gòn đêm mùa đông và nỗi nhớ...

Sài thành khiến người ta nhớ bởi cái nắng vàng ươm mang phong vị đất trời phương Nam- mảnh đất lành cho cuộc mưu sinh và nơi tìm về ấm áp của những loài chim di cư đến từ xứ Bắc lạnh lẽo. Những con phố trải dài với dòng xe cộ len lỏi rít từng hồi còi dài đôi khi khiến con người ta cảm thấy ngột ngạt- ngột ngạt trước không khí hối hả, xô bồ của nỗi lo cơm áo gạo tiền để trụ chân lại thành phố này. Sài thành lúc nào cũng đông đúc như vậy! Nếu ở miền Trung đầy cát, khi những cơn mưa nhuộm trắng đất trời mang theo từng đợt gió gào thét tràn về, người ta sẽ gật gù và bảo: “Mùa đông đấy!”. Còn ở Sài thành, con người nơi đây lại thản nhiên: “Mưa rào, rồi tạnh ngay ấy mà”.

Tháng 12 tràn về khiến tôi nhớ tha thiết tiết đông quê nhà. Lòng bỗng chợt se lại trước hình ảnh trải dài trong miền kí ức về ngôi nhà nhỏ nằm heo hút giữa đồng với bếp lửa bập bùng cháy mẹ nhóm đêm đông. Tôi nhớ nồi cơm nấu bằng lửa than tỏa mùi gạo mới nghi ngút khói, nhớ cả vị bùi bùi của dĩa ngó sen dầm chua mẹ ủ mấy tháng qua. Sài thành không có những điều ấy! Có chút gì đó như chạnh lòng thao thức trong tâm hồn đứa con xa quê.

Quê nhà miền Trung thao thức trong tâm hồn đứa con xa quê...


Ấy vậy mà vào một sáng, người ta cảm nhận rất rõ sự đổi khác của đất trời nơi đây. Sài thành buổi giao mùa! Cái se se lạnh khiến lòng bâng khuâng những nỗi niềm xưa cũ. Hàng me già ta lướt qua mỗi ngày bỗng trơ thân gầy, lá nhuộm vàng hai màu xanh úa, cứ im lìm đứng canh những con phố quen thuộc, vững chãi và trầm mặc. Sài thành thay tính hẳn, bỗng hóa nàng thơ dịu dàng cất từng bước nhẹ đưa đất trời vào khoảng chùng chình, chẳng còn cô nàng hay dỗi hờn những lúc chẳng vừa ý. Chọn một góc nhà thờ Đức Bà, bên li cà phê sữa đậm nồng dặt dìu hơi ấm, trong giai điệu du dương của bản nhạc không lời, chỉ muốn hít trọn cái không khí ấy cho căng tràn lồng ngực, để thưởng thức cho bằng hết ngày đông Sài thành.

Sài Gòn không có mùa đông, nhưng ai bảo không có những ngày đông như vậy!...