Riêng Ấn Độ và Trung Quốc đã chiếm gần 1/3 tổng lượng kiều hối của các nước đang phát triển trong năm nay. Lượng kiều hối chuyển về các nước đang phát triển sẽ tăng mạnh về trung hạn với mức tăng trưởng trung bình hàng năm là 9% và sẽ đạt mức 540 tỷ USD năm 2016.

Tổng lượng kiều hối toàn cầu, kể cả lượng chuyển về các nước có thu nhập cao, ước tính sẽ đạt mức 540 tỷ USD năm nay và sẽ đạt mức kỷ lục 707 tỷ USD năm 2016, theo Báo cáo tóm tắt về Di cư và Phát triển của Ngân hàng Thế giới.

Theo thống kê chính thức, các nước nhận nhiều kiều hối trong năm 2013 là Ấn Độ (khoảng 71 tỷ USD), Trung Quốc (60 tỷ USD), Phi-lip-pin (26 tỷ USD), Mê-hi-cô (22 tỷ USD), Ni-giê-ria (21 tỷ USD) và Ai Cập (20 tỷ USD). Tiếp theo là các nước nhận nhiều kiều hối khác gồm Pa-kix-tan, Băng-la-đét, Việt Nam, và U-crai-na.

Nếu so với GDP thì các nước nhận nhiều kiều hối năm 2012 là Ta-zi-kix-tan (48%), Cộng hòa Kiếc-ghi-kix-tan (31%), Lê-xô-thô và Nê-pan (25%) và Môn-đô-va (24%).

Tăng trưởng kiều hối tại các vùng trên thế giới đều rất mạnh, trừ Mỹ La-tinh và Ca-ri-bê có lượng kiều hối sụt giảm do kinh tế Mỹ suy yếu.

Con số ước tính thể hiện sự thay đổi trong phân loại quốc gia của Nhóm Ngân hàng Thế giới, trong đó một số quốc gia nhận kiều hối lớn như Nga, Latvia, Li-thu-ni-na và U-ru-goay không còn nằm trong nhóm các nước đang phát triển nữa. Ngoài ra, con số về kiều hối cũng thể hiện thay đổi trong định nghĩa của Quỹ Tiền tệ Quốc tế về kiều hối mà theo đó một số giao dịch chuyển vốn đã bị loại trừ và các giao dịch này có ảnh hưởng tới một số nước đang phát triển lớn như Bra-xin.

“Con số gần đây nhất cho thấy tầm quan trọng của kiều hối. Đối với một nước nhỏ như Ta-zi-kix-tan con số này chiếm ½ GDP. Đối với Băng-la-đét, đây là con số đáng kể hỗ trợ cho cuộc chiến chống nghèo đói. Về mặt số lượng, Ấn Độ đứng đầu thế giới với 71 tỷ USD. Để dễ so sánh, ta thấy con số này gấp 3 lần FDI năm 2012 của Ấn Độ. Kiều hối có tác động đáng kể giúp tái tạo cân bằng trong trường hợp lượng vốn chảy vào bị yếu đi như đã từng xảy ra khi Quỹ Dự trữ Trung ương Mỹ tuyên bố hạn chế chương trình bơm tiền đảm bảo thanh khoản. Và khi đồng nội tệ bị yếu đi thì kiều hối có tác động như một cơ chế tự ổn định”, ông Kaushik Basu, Phó Chủ tịch cao cấp và Chuyên gia kinh tế trưởng của Ngân hàng Thế giới nhận đinh.

Tuy nhiên, báo cáo cũng cho hay, chi phí chuyển tiền qua các kênh chính thức vẫn cao và đang cản trở việc sử dụng kiều hối cho các mục đích phát triển trong khi người chuyển tiền ưa tìm cách chuyển tiền về nhà qua các kênh phi chính thức hơn. Chi phí chuyển kiều hối trung bình toàn cầu là 9% và con số này không thay đổi kể từ 2012, nhưng các ngân hàng đã bắt đầu tính thêm một số khoản phí trên lượng kiều hối chuyển về. Các khoản phí đó có thể lên đến 5% lượng kiều hối giao dịch.
Một số ngân hàng quốc tế cũng đóng tài khoản của các công ty chuyển tiền do lo ngại về rửa tiền và tài trợ khủng bố.

“Những tiến triển này đánh dấu một sự đảo ngược không mong muốn của các tiến bộ đã đạt được trong lĩnh vực chuyển kiều hối của người di cư,” ông Ratha nói. “Điều đó đi ngược lại cam kết của các nước G20 về giảm chi phí chuyển kiều hối”.